ANH ĐÃ NỢ EM MỘT TRÁI TIM
Có một lần tôi
tham gia một bài trắc nghiệm về Tình yêu trên Internet và bắt gặp một câu hỏi
khá thú vị: "Nếu không may người yêu bạn bị bệnh hiểm nghèo và rất cần một
bên thận để sống thì bạn cón sẵn sang sẻ chia một quả thận của mình
không?".
Tôi đọc cho anh
nghe câu hỏi đó và nói rằng:
- Em rất yêu anh
nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến
tiêm em còn sợ ấy.
Anh cười bảo:
- Vậy em nhẫn tâm
nhìn anh chết đau đớn sao?
- Em sẽ để anh
chết trước rồi chết theo anh – tôi cười đùa.
Anh ôm tôi vào
lòng và nói rằng:
- Nếu một ngày nào
đó trái tim em ngừng đập, anh có thể cho em cả trái tim để em được sống chứ
không chỉ là một bên thận đâu!
Lời nói ấy tôi ghi
nhớ tận đáy lòng, cho đến một ngày anh rời xa tôi, mãi mãi.
Tôi và anh quen
nhau trong một lần dự sinh nhật đứa bạn. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã
làm trái tim tôi rối bời. Tôi chủ động làm quen và anh đã đồng ý làm bạn. Vì có
khá nhiều điểm chung về sở thích, tính cách nên chúng tôi nhanh chóng trở nên
thân thiết. Những lần ngồi lặng hàng giờ nghe anh kể chuyện, tôi cảm thấy mình
là người đồng cảm và hiểu anh hơn bất cứ ai. Tôi viết thơ với những lời lẽ chứa
chan cảm xúc trong lòng, nhưng vì ngại nên chẳng bao giờ dám đưa anh đọc. Tình
yêu âm thầm ấy, tôi giấu kín trong tim.
Cho đến một ngày
anh nói là muốn gặp tôi để nói một chuyện quan trọng. Nghĩ là anh có tình cảm
với tôi và sắp sửa nói ra điều đó nên tôi mừng ra mặt. Tôi cứ mỉm cười suốt
buổi, thử hết cái váy nọ đến cái váy kia, trang điểm thật đẹp để đến gặp anh.
Hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc ấy, anh vui vẻ thông báo là anh đã có bạn
gái, đó là người anh đã thầm yêu từ lâu. Chuyện này, sao anh chưa bao giờ kể
với tôi? Lúc đó trời đất như sụp đổ sau lưng tôi, đầu tôi choáng váng và tim
tôi như tan ra.
Tôi cứ ngỡ tôi là
người hiểu anh nhất, nhưng tôi lầm. Anh chỉ xem tôi như một người bạn thân để
anh tâm sự khi vui buồn mà thôi. Tôi cố nặn một nụ cười, méo mó và gượng gạo
hơn bao giờ hết để chúc mừng anh. Tôi quay đi giấu những giọt nước mắt lăn dài.
Tôi yêu anh bằng cả trái tim nhưng anh đâu có biết điều đó, vì anh cũng đang
yêu một người khác bằng cả trái tim mình. Yêu một người đâu có nghĩa là mình
phải có được người đó, chỉ cần được bên anh và yêu anh cũng hạnh phúc rồi. Nghĩ
như vậy mà sao tôi vẫn đau lòng mỗi khi anh ở bên cô ấy. Còn tôi, vẫn âm thầm
quan tâm đến anh, vẫn âm thầm yêu, âm thầm nhớ. Trong tim tôi có một hi vọng
mong manh là một ngày nào đó anh sẽ hiểu tình tôi và sẽ yêu tôi.
Ngay từ lần đầu
gặp gỡ, ánh mắt ấy đã làm trái tim tôi rối bời. (Ảnh minh họa)
Thế rồi tình yêu
của anh cũng không kéo dài bao lâu. Họ chia tay vì những lí do không đâu, vì
thế mà anh rất đau khổ. Anh đã khóc, điều đó chứng tỏ anh còn yêu cô gái kia
rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai khóc, nhưng khi anh khóc, nước
mắt tôi cũng rơi. Tôi quan tâm đến anh nhiều hơn, những mong có thể làm anh
nguôi ngoai nỗi buồn. Có lúc anh ngỡ ngàng hỏi tôi:
- Tại sao em tốt
với anh như thế?
Tôi cười nói:
- Vì anh buồn em
cũng chẳng vui nên nếu muốn vui thì phải làm anh cười thôi.
Anh đã mỉm cười,
nụ cười hiếm hoi sau những ngày ủ dột:
- Cảm ơn em. Ở bên
em cảm giác thật thoải mái, anh được sống với con người thật của mình, không
cần phải sống theo ý người khác để làm vui lòng họ.
- Thì giữa bạn
thân với người yêu cảm giác cũng khác nhau mà. Ngồi cùng bạn thì thấy thoải
mái, vô tư hơn.
- Ừ, làm bạn thì
tốt hơn. Chỉ nên làm bạn bè thôi.
Anh nói với một vẻ
mặt chán chường của một con người mới thất tình. Có lẽ tôi cũng không nên hi
vọng nhiều.
Người ta nói cái
gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim. Tình yêu nhỏ bé của tôi không
đủ sức làm lay động trái tim anh nhưng chắc cũng chạm được đến tấm lòng. Anh
yêu tôi bằng một tấm lòng. Một tình yêu hình thành từ sự đồng cảm. Lời yêu
thương anh nói ngọt ngào lắm: "Em bên anh đã bao lâu mà bây giờ anh mới
cảm nhận được tình yêu em dành cho anh, cũng là lúc anh nhận ra mình đã yêu em
từ lúc nào. Thật là lâu quá phải không em? Hãy cho anh một cơ hội bên em và bù
đắp cho em nhé".
Trong giây phút
ấy, tôi lặng đi trong vòng tay anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim đang
thổn thức. Câu nói tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Tình yêu đến với tôi bất ngờ
quá, tôi không thể tin nổi là mình đã có anh. Với tôi, đó là cả một niềm hạnh
phúc lớn lao. Khi yêu anh tôi dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể,
để anh hiểu rằng tôi chỉ có mình anh thôi, để anh biết rằng yêu tôi anh sẽ hạnh
phúc. Thực sự anh cũng có những giây phút vui vẻ hạnh phúc khi bên tôi, nhưng
nhiều đêm anh vẫn ngồi suy tư, nhớ về bóng hình cũ. Tôi hỏi anh:
- Nếu cô ấy quay
lại với anh thì anh nghĩ sao?
Anh cười bảo:
- Em lại sợ anh bỏ
rơi em phải không? Sẽ không có chuyện đó đâu, em đừng suy nghĩ lung tung nhé.
Vả lại, cô ấy cũng làm xong thủ tục du học rồi, chắc tháng sau sẽ bay.
Trông vẻ mặt anh
sầu não, tôi biết anh sẽ chẳng dễ dàng gì để quên đi một người. Và tôi cũng
không vui gì.
Người ta nói cái
gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim. (Ảnh minh họa)
Ngày tháng trôi,
số phận thật trớ trêu khi bỗng dưng anh biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, và cũng
thật trùng hợp với tình huống trắc nghiệm hôm nào, anh bị suy thận nặng. Hai
quả thận của anh sắp hỏng hoàn toàn, phải chạy thận nhân tạo hết sức tốn kém.
Mà nhà anh cũng đâu dư giả gì. Nếu không có một quả thận khác thay thế, chắc
anh không sống nổi. Phải chăng ông trời cố tình tạo ra nghịch cảnh để thử thách
tình yêu của tôi.
Tôi vẫn vào bệnh
viện chăm sóc anh mỗi ngày, nhìn anh ngày một suy kiệt, tôi thật sự đau xót
trong lòng, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi luôn xuất hiện trước mặt
anh với bộ dạng tươi tắn, rạng rỡ nhất có thể. Điều này khiến gia đình anh
không vừa ý, họ không thể chấp nhận một người bạn gái lúc nào cũng xinh đẹp,
vui vẻ trong khi con trai họ thì không biết sống chết thế nào. Họ không biết
rằng sau lớp make-up ấy là một đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều, tôi không
muốn anh thấy bộ dạng tôi héo mòn, sầu não vì anh. Tôi mong anh có thể lạc quan
mà quên đi nỗi đau bệnh tật.
- Mày đã suy nghĩ
kĩ chưa? Mày với anh ấy mới yêu nhau chưa bao lâu, liệu anh ấy có đáng để mày
hi sinh như vậy không? Mà lấy gì đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi?
Con bạn thân nắm
tay hỏi dồn dập khi nghe cái tin "động trời" là tôi sẽ cho anh một
bên thận. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:
- Chuyện sau này
tao chưa nghĩ tới, nhưng nếu để anh ấy ra đi tao sẽ đau khổ vô cùng, bố mẹ anh
ấy cũng già yếu rồi, lại có mỗi mình anh ấy. Làm sao tao có thể thản nhiên nhìn
anh ấy chết được.
Nhìn thấy những
giọt nước mắt của tôi, đứa bạn ngậm ngùi nói vẻ cảm thông:
- Chuyện đã như
thế thì thôi mày cứ làm những gì mày cho là nên làm. Đừng nói là người yêu, dù
sao cứu được một mạng người cũng đáng quý.
- Ừ, cảm ơn mày vì
đã luôn hiểu tao. Nhưng xin mày đừng nói cho bố mẹ tao biết chuyện này nhé. Đến
lúc nào đó thích hợp, tao sẽ tự nói. Nhé!
Ca phẫu thuật rất
thành công và anh cũng bình phục trở lại rất nhanh. Vậy là anh lại có thể tiếp
tục sống bên tôi. Tôi vui và cả tự hào nữa vì trong cơ thể anh có một phần cơ
thể của tôi. Chúng tôi yêu nhau ngày một nhiều hơn. Dù bộn bề công việc nhưng anh
luôn dành thời gian cho tôi, anh chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi lại không
thích những việc mà những đôi yêu nhau hay làm như đi uống cà phê, đi xem phim
mà chỉ thích ngồi lặng bên anh hàng giờ trên sân thượng ngắm trăng và sao. Tôi
thích những lần cùng anh thả diều, anh nói "Tình yêu của chúng mình như
cánh diều kia, gió sẽ mang diều bay cao mãi, xa mãi".
Cuộc sống cứ trôi
qua êm đềm với tình yêu dịu ngọt như thế, nếu như không có một ngày, người yêu
cũ của anh về nước. Cô ấy đến tìm gặp anh và nói rằng muốn quay lại, vì những
ngày tháng ở nước ngoài cô ấy mới nhận ra mình yêu anh và nhớ anh chừng nào.
Đôi mắt lúc nào cũng long lanh ngân ngấn nước như chực khóc ấy đã làm anh đau
khổ một lần, nay lại một lần nữa làm nhói lòng anh. Nhưng anh đã nhìn thẳng vào
đôi mắt ấy và nói rằng: "Anh không thể. Cô ấy cũng là con gái, cũng mềm
yếu như em, cũng yêu anh thật lòng. Anh không thể nào bỏ rơi cô ấy như em đã
từng bỏ rơi anh được".
Anh dứt khoát quay
đi, anh không muốn tôi bị tổn thương, không muốn tôi đau khổ. Thế nhưng cô gái
kia nào có chịu buông anh ra, trong tình yêu cô ta cũng thật mạnh mẽ và quyết
liệt. Cô ấy luôn kiếm cớ gặp anh và gợi lại quá khứ trước kia. Anh không nỡ rời
xa xa tôi nhưng hẳn là đầu óc anh còn vấn vương bóng hình cũ. Lí trí chẳng thể
nào chiến thắng được trái tim. Lần đầu tiên, anh đã biết nói dối tôi, để tôi
một mình đợi anh dưới mưa vì anh còn phải đến với cô ấy, vì cô ấy nói cô ấy
đang ốm. Tôi đã cố gắng làm tất cả, vậy mà vẫn không giữ nổi trái tim anh, vì
anh không yêu tôi bằng trái tim. Sau trận cảm lạnh vì cơn mưa hôm ấy, tôi chủ
động hẹn gặp anh. Trông anh xanh xao và mệt mỏi, có lẽ anh hay thức khuya và
suy nghĩ rất nhiều.
Anh không nỡ rời
xa xa tôi nhưng hẳn là đầu óc anh còn vấn vương bóng hình cũ. (Ảnh minh họa)
- Xin lỗi em, dạo
này anh bận quá, không có thời gian cho em. Nhưng anh sẽ bù đắp, chịu không?
Lại một câu nói
dối, để đẹp lòng cả hai người con gái, anh sẽ còn phải nói dối tôi bao nhiêu
lần nữa. Làm gì có ai bận đến nỗi cả tuần không có thời gian gọi lấy một cuộc
điện thoại cho người yêu. Trước kia chỉ cần một tin nhắn hỏi "Em đã ăn cơm
chưa?" cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi cười nhạt:
- Anh không cần
xin lỗi, em biết rồi, em hiểu cả.
- Em đã biết điều
gì?
Trông mặt anh có
vẻ tái đi.
- Anh hãy trả lời
câu hỏi của em, một cách thành thật và thẳng thắn nhé. Anh có yêu em không?
Anh nhíu mày mất
mấy giây rồi ngẩn ngơ hỏi lại:
- Sao tự nhiên em
lại hỏi anh như vậy? Có chuyện gì vậy em? Trông em lạ lắm.
- Thì anh cứ trả
lời câu hỏi của em đi.
- Anh yêu em, tất
nhiên rồi, còn phải hỏi, không yêu em thì yêu ai.
- Vậy còn cô ấy
thì sao?
- Em nói ai?
- Anh không cần
phải nói dối em. Thời gian qua tuy bên em nhưng anh vẫn không nguôi thương nhớ
về người ấy. Em hiểu rằng chưa bao giờ anh hết yêu người ấy. Vì vậy, mình chia
tay nhé.
- Em nói gì vậy?
Anh yêu em mà, làm sao anh có thể chia tay. Đúng là cô ấy đã trở về nhưng giữa
anh và cô ấy chỉ còn tình bạn. Em đừng suy nghĩ hồ đồ.
- Không phải vậy
đâu, nếu anh yêu em chỉ vì lòng biết ơn thì em sẽ càng đau khổ nhiều hơn. Em
tặng cho anh một mạng sống, không phải để trói anh bên cuộc đời em. Chỉ cần anh
sống thật tốt, anh hạnh phúc thì em cũng thấy vui lòng.
Anh cúi đầu lặng
im không nói được câu nào. Tôi vội ngoảnh đi, không để anh nhìn thấy những giọt
nước mắt. Ngày hôm đó tôi đã bước đi không nhìn lại. Tôi ngước lên nhìn bầu
trời lồng lộng gió, tình yêu của tôi như cánh diều đứt dây, bay xa mãi rồi,
không bao giờ trở lại. Một cơn gió từ đâu đến đã cướp đi hạnh phúc. Người yêu
nhau thì sẽ tìm đến với nhau, không lâu sau đó anh chính thức quay lại với
người yêu cũ. Thật là phũ phàng nhưng tình yêu vốn có những lí lẽ riêng của nó,
vượt khỏi tầm quyển soát của lí trí.
Chỉ cần anh được
hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui, tôi đã tự nhủ với mình như thế và thầm nhắc
bản thân phải quên anh đi. Vậy mà tôi không làm được, tôi đau đến quặn lòng.
Trong đầu tôi lúc nào cũng tràn ngập những kỉ niệm khi bên anh, bây giờ ngay cả
làm bạn cũng không thể. Khi chia tay khó có thể làm bạn, tình bạn nếu có cũng
gượng gạo vô cùng. Bạn bè tôi khi biết chuyện đã mắng anh không tiếc lời, rằng
anh là kẻ vô ơn, một dạ hai lòng, sớm muộn gì cũng bị quả báo.
Chỉ cần anh được
hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui (Ảnh minh họa)
Còn tôi, họ nhìn
tôi bằng cái nhìn xót xa, thương hại, cảm thông cũng có mà trách móc cũng
nhiều, họ bảo tôi dại trai, mị tình, ngu muội. Cả cô người yêu của anh cũng bị
mang ra soi mói, chửi rủa. Trong câu chuyện tình này cả ba nhân vật chính đều
không có ai vui gì. Tôi không ngờ chuyện chia tay của tôi lại ầm ĩ như vậy và
được người ta bàn luận nhiều thế. Tôi đã suy sụp lại càng khủng hoảng hơn. Anh
đến tìm gặp tôi với cái bộ dạng phờ phạc mệt mỏi. Anh nói:
- Anh biết cái
mạng của anh là do em cứu, anh rất biết ơn em. Nhưng anh lại làm cho em chịu
tổn thương. Vì anh còn yêu cô ấy quá nhiều nên vô tình làm em đau khổ. Anh biết
em rất đau và rất hận anh. Anh phải làm gì để bù đắp cho em?
Từng lời anh nói
như những lưỡi dao cứa vào trái tim vẫn đang chảy máu. Tôi cười nhạt nói với
anh:
- Anh nghĩ cái gì
mà lại nói với em những lời đó? Cái em cần anh đâu thể cho em.
- Em cần gì?
- Em cần một tình
yêu chân thành, em cần một ngưởi chỉ yêu mình em thôi. Anh có thể cho em không?
Anh rất yêu cô ấy thì hãy ở bên cạnh cô ấy đi, sao còn nghĩ đến em làm gì? Cả
em và cô ấy đều yêu anh, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ. Anh làm vậy cô ấy
sẽ đau lòng lắm. Ai nỡ so sánh những nỗi đau. Em đã từng yêu anh, yêu đến đau
lòng.
Sau lần đó chúng
tôi không bao giờ liên lạc nữa. Thời gian cũng giúp tôi quên được anh, còn anh
chắc cũng hạnh phúc bên tình yêu của mình. Câu hứa hôm nào "…anh có thể
cho em trái tim…để em sống" cũng chỉ là lời nói gió bay. Nếu như cuộc sống
cứ quay như một quỹ đạo êm đềm thì tốt cho tất cả mọi người, nhưng cuộc sống
lại không như ý người ta muốn. Vào cái đoạn kết của câu chuyện tình này, nhân
vật nam chính đã chết trong một tai nạn giao thông.
Tôi đã cố gắng cứu
anh một lần, vậy mà anh vẫn không thể có được cuộc sống dài lâu hơn. Nếu người
ta nói đây chính là sự quả báo thì cái giá mà anh phải trả ác nghiệt quá. Anh
đi để lại đau đớn cho bao người, trong đó có tôi. Tôi đã đến bên anh khóc cạn
hết những giọt nước mắt cuối cùng. Phút lâm chung anh nắm tay tôi và nói "Cảm
ơn em, em là người con gái tốt. Cuộc đời này anh vẫn còn nợ em một trái tim.
Kiếp sau nếu còn gặp lại, nhất định anh sẽ yêu em ngày từ phút ban đầu".
Tôi mỉm cười: "Nếu có kiếp sau…nhưng tình yêu không phải là sự ban ơn,
không phải sự bố thí". Tôi để cái suy nghĩ ấy ở trong đầu, tôi không phải
là kẻ ăn xin tình cảm, ăn mày tình yêu, dù trong tôi luôn có một tình yêu tha
thiết.
Ngày anh đi trời
lồng lộng gió, cánh diều hôm nào đã theo gió đứt dây. Tiễn anh xuống mồ mà tôi
khóc không được, nước mắt tôi đã rơi suốt cuộc tình đau khổ này rồi. Tôi đã yêu
anh, yêu đến đau lòng.
(Theo Blog Radio)
Nguồn: Eva
0 nhận xét:
Đăng nhận xét